Thursday, April 5, 2012

Nhật kí bệnh viện

Sáng hôm nay hẹn tái khám, tay xách nách mang đi từ sớm đến nơi bác sĩ cũng chỉ sờ nắn săm soi tầm 5 phút là xong. Cái vòng tay jonc lâu lắm rồi mới lấy ra đeo lại mà tuột lên tuột xuống mấy lần trên đường, một lúc mới vỡ ra là tay mình gầy đi, nằm viện có một tuần mà sụt cân nhanh đến kinh hoàng 

Cô bác sĩ hôm nay bảo bị nhiễm trùng má như mình là rất rất hiếm, bình thường nhổ răng khôn mọi người hay bị sưng má do tụ máu các thứ, mình cũng sưng má nhưng là do nhiễm trùng từ vết mổ trên lợi thông ra má (hoặc là do phần má bên trong bị xây xước). Thế là một tuần sưng như vậy chả ăn uống được gì mấy, uống kháng sinh không khỏi ông nha sĩ mới gửi mình đi bệnh viện. Từ công ty nhảy thẳng lên taxi vào bệnh viện Beaujon ở Clichy vào đúng tầm giờ trưa, đang lớ dớ thì gặp ngay ông y tá Thierry ngoài hành lang, vừa nhìn thấy mặt mình đã khoát tay bào vào đây làm hồ sơ luôn. Tuy nhiên mình vẫn phải chờ qua giờ ăn trưa vì mọi người đều đi ăn hết cả rồi, đã thế còn không được ăn gì do khám luôn sau đó. Từ sáng không ăn gì do mặt sưng không ăn được, cộng thêm mấy hôm ăn uống vớ vẩn làm mình mệt phờ râu, thở không ra hơi. Bác sĩ đầu tiên về bắt đầu ngó nghiêng, thấy mình ko mở được miệng ra, không thể nào khám chạm vào bên trong, nói chung chả khám được gì nên quyết định cho mình nhập viện luôn, chờ gây mê toàn thân rồi phẫu thuật luôn. Mình phải hỏi ngay lúc đấy là mổ bên trong hay bên ngoài thì được biết là sẽ mổ bên trong để tránh sẹo. Sau đó bác sĩ trưởng Cordier về, xem hồ sơ các thứ xong thấy để làm phẫu thuật không biết phải chờ đến bao lâu thế là anh sắn tay khám xem  thế nào, rồi quyết định mổ luôn tại chỗ. Anh trọc này mạnh tay và dứt khoát kinh khủng, mình thì đang yếu nêu sức chịu đựng càng kém, anh chả nề hà tương ba bốn mũi thuốc tê rồi cứ thế mổ sống mặc mình la hét khóc lóc. Mình chỉ nhìn thấy kim tiêm thôi là đã sợ rồi, đằng này lại thêm đủ các dụng cụ mổ kinh khủng. Người ta hay bảo con mèo có thể đứng tim chết vì sợ, mình trong trường hợp này mới hiểu làm sao sợ hãi làm mất sức thế, nếu mình là mèo chắc mình chết thật rồi.Nhưng nói chung vẫn không quên mục tiêu chính, mặc dù khóc lóc lã chã vẫn không quên nhắn nhủ " Tôi không muốn có sẹo". Cậu ý tá thực tập viên bên cạnh đưa tay cho mình nắm, luôn miệng động viên và hỏi đủ thứ chuyện để phân tán tư tưởng mình, nhưng chả hiểu nhầm mình với trẻ con hay cậu ấy chưa có kinh nghiệm mà lại đi hỏi mình mấy tuổi rồi Cũng nhờ cậu ấy mình định thần được, lại tiếp tục nhắn nhủ lần nữa là tôi không muốn có sẹo, vì sợ đang khóc nhè nói chả ai hiểu. Anh bác sĩ vẫn tiếp tục mổ, vừa mổ vừa dỗ bệnh nhân, tay ấn ấn vào chỗ sưng để thoát mủ ra, miệng hỏi đỡ hơn trước đấy rồi chứ. Bệnh nhân thật thà vừa khóc vừa bảo trước đấy không có ai ấn vào đấy, sao mà biết được. Bác sĩ chính, bác sĩ phụ, y tá chính, y tá phụ được mẻ cười như Liên Xô được mùa trong khi bệnh nhân vẫn tiếp tục khóc. Mổ tầm có 5, 10 phút thôi mà dài kinh khủng, xong việc bác sĩ để một cái lame (gọi thế, nhưng thật ra là một cái ống dài tầm 5cm, khoảng 1,5cm nhô ra bên ngoài) ở vết mổ rồi khâu lại >.<.. Mổ xong mình chính thức nhập viện ở một tòa nhà khác, mình phải cầm hồ sơ đi làm thủ tục nhập viện mà đau quá nước mắt cứ lã chã, miệng thì ko nói được. Lần đầu tiên đứng khóc trước một guichet làm ai cũng ái ngại, mà không sao dừng khóc được.

Nhập viện xong thì mình được truyền kháng sinh (hiệu quả hơn là uống kháng sinh), thuốc giảm đau, dung dịch chống mất nước...Mình kiệt sức thiếp đi vì cả ngày chả ăn uống gì, cứ nằm thiêm thiếp thế đến gần 6 giờ tối thì Ben vào đem theo đồ đạc cá nhân, đồ ăn, cả bệnh viện cũng bắt đầu cho ăn (chỉ được ăn đồ lạnh như sữa chua, sữa, dannette, fromage blanc..) Mình uống lấy uống để hộp sữa chua, nhưng người vẫn chưa lại sức một lúc sau thì nôn thốc nôn tháo, đầu đau như búa bổ, rồi lại thiếp đi đến gần 9 giờ tối. Lúc đấy hết giờ thăm nom Ben phải về, mình thấy tỉnh táo hơn, cố ăn một ít nữa rồi nằm nghỉ. Y tá buổi tối bắt đầu đi tuần, mỗi y tá có một em thực tập viên đi theo học việc, nghe giảng về cách đặt perfusion (truyền dịch), đo nhiệt độ, huyết áp (ngày hai lần sáng và tối). Yên yên một tí tự nhiên thấy người nóng rực, cảm tưởng như lò sưởi ở sát lưng, rồi lại ngồi bật dậy nôn tiếp... Sau đấy thì ngủ thẳng cẳng, yên giấc đến tận sáng sớm hôm sau mặc dù cứ tầm 2, 3 tiếng lại có ý tá đến xem tình hình hoặc thay dịch truyền. 5 giờ sáng thức dậy thấy khoan khoái hơn rất nhiều bắt đầu viết mail báo nghỉ làm khắp nơi. Tưởng cứ bình yên như thế ai ngờ tầm 8 giờ sáng ý tá vào bơm chất khử trùng vào cai lame, rồi cứ thế ngày hai lần bơm dung dịch vào má như thế, ban đầu đau khủng khiếp phải dùng chất giảm đau cả ngày, dần dần sau quen chỉ đau lúc đấy thôi. Đến gần cuối lại anh trọc Cordier làm rất dứt khoát, thuốc theo đường má thông vào cả miệng mình, kinh dị không thể tả được.

Ở bệnh viện chán kinh dị, chả có việc gì làm, tay bị truyền dịch còn khó cử động, tắm rửa di chuyển gì đều khó khăn. Đã thế ngày còn không ăn được, rồi cả 3 bữa toàn phải ăn sữa chua, dannette, fromage blanc.. đến gần cuối chị Trang mới nấu cháo ăn đổi vị. Rồi do đường sá đi lại bất tiện không về nhà lấy đồ đạc được, Ben mua luôn cả quần áo, sữa tắm, gương lược..rồi còn ngỏ ý đem sách vào cho mình đọc giải sầu. Anh giai chả biết quyển nào ra quyển nào, đem Đắc Nhân Tâm vào cho mình, bản dịch trước 75 phong cách rất khó tả Cuối tuần mọi người đến chơi với em vui lắm, còn mang theo bao nhiêu hoa quả và nước hoa quả. Marc còn gửi cả chocolat paque cho em nữa. Lúc đầu tưởng chả ăn được gì, sau ngồi cả ngày chán cứ ăn rả rích cũng hết. Chị Trà đến thăm còn thản nhiên lôi ra một cái bát do em nhờ mang tới, làm Ben cứ trợn tròn cả mắt không hiểu tại sao đi thăm người ốm lại mang theo bát Sau này cứ đùa mãi vì trong tiếng Pháp có "pas de bol" (đen đủi) nhưng đây thì rõ ràng là có bol

Bệnh viện Beaujon thấy mọi người bảo là cũ, cơ sở vật chất, chất lượng phục vụ ko tốt nhưng nhìn chung mình hài lòng với thái độ phục vụ của các ý tá, hộ lý, mọi người đều rất ân cần và tận tình, niềm nở (chỉ rầu lòng vì mặt sẽ có sẹo thôi, huhu..có ai biết cách giữ gìn thế nào để ko có sẹo ko?). Có khá nhiều sinh viên thực tập, thái độ của các bạn ấy đều rất tốt mong rằng sau này các bạn ra trường đều làm việc tốt như thế. (Các bạn còn thì thầm với nhau đoán xem mình là người Nhật hay Trung Quốc ) Hôm nay tái khám các y tá ở polyclinic đều nhớ mình, mặc dù trước đó chỉ gặp mình có hai lần (không phải các y tá ở phòng bệnh) và đều ra hỏi thăm tình hình của mình. Không biết có phải do mình ở Việt Nam bệnh viện vừa quá tải, thái độ của y bác sĩ thì đều như ban ơn không mà mình thấy hài lòng ở đây thế. Rồi từ lúc nhập viện đến lúc ra viện đều không phải trả một đồng nào, chứ ở các nước khác có khi phải trả một đống tiền hoặc chí ít cũng phải tạm ứng trước rồi mới được bảo hiểm trả sau. Vẫn biết hệ thống bảo hiểm của Pháp đang nợ đầm đìa, không hiểu còn tồn tại được bao lâu nhưng thật sự mình rất thích mô hình này của Pháp, rất nhân đạo, vì phải nói một điều là khi ốm đau bệnh tât, cơ thể mệt mỏi mà còn phải chịu đựng bác sĩ mắng mỏ hay không được chăm sóc hẳn hoi thì khổ lắm, mình chị bị thế này thôi đã thấy rất mệt mỏi, những người bệnh nặng hơn thì không biết thế nào. Đáng tiếc là có những người lợi dụng hệ thống bảo hiểm, nhưng dù sao cũng phải nói nước Pháp duy trì được hệ thống đến nay là rất giỏi mặc dù đang nợ đầm đìa, nó giống như mô hình cộng sản, xã hội chủ nghĩa, trên lý thuyết thì đúng là một utopia nhưng đưa vào thực hành thì thể nào cũng có những người lợi dụng...
Ảnh: Ngon thế này mà lúc đấy chả nhai được, ăn như ăn rơm, hix..

No comments:

Post a Comment